“Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì cửa rộng và đường thênh thang thì đưa đến diệt vong, mà nhiều người lại đi qua đó. Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy.” (Mt 7,13-14)
Nếu có ai hỏi chúng ta: Tại sao lại muốn đi tu? Chúng ta sẽ trả lời như thế nào. Mỗi người sẽ có câu trả lời cho riêng mình... nhưng có lẽ, nền tảng đứng sau những câu trả lời đó phải toát lên được hình ảnh của chúa Giêsu. Nói như thế, vì đời tu là lời mời gọi của Chúa, sống hành trình đời tu là ao ước trở nên đồng hình đồng dạng với Chúa Giêsu. Trở nên đồng hình đồng dạng với Chúa Giêsu là cùng “uống chén đắng với Chúa Giêsu” cùng “đi con đường chật Chúa Giêsu đã đi” và cùng “qua cánh cửa hẹp” như Chúa Giêsu đã qua.
Chính Chúa Giêsu đã mẫu gương hoàn hảo nhất cho chúng ta noi theo trên con đường dâng hiến. Chính Chúa Giêsu cũng chính là “gương soi” để ta nhận ra con người thật của mình, đời tu thật của mình. Không dám bàn sâu, chẳng dám nói rộng, xin được nêu lên những vấn đề để cùng nhìn nhận, cùng xem xét để cùng thăng tiến đời tu.
Thiên Chúa chúng ta đã dấn thân vào đời và làm người: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế.” (Pl 2, 6-7). Chúa xuống thế làm người để cùng “liên lụy và dính dáng” đến ta, để cho chúng ta sống đời tu toát lên hình ảnh Chúa.
Thật vậy, trong thời đại ngày nay với những tình hình xã hội như chúng ta chứng kiến, thì đời tu trong thiên niện kỉ thứ ba là phải “sống”. Sống đời tu là phải sống cuộc đời mình giữa đời thường nhưng với phong cách phi thường. Cuộc đời người Kitô hữu nói chúng và người đi theo Chúa nói riêng, là không chối bỏ, không chán ghét, nhưng là đối diện, chấp nhận những đau thương để làm thành một “hành trình tử đạo”, đó là chính là một “cuộc vượt qua” để cùng tiến tới vinh quang với Chúa.
Nhìn như thế, chúng ta sẽ thấy được rằng đời tu chẳng có gì khác ngoài những “nghịch lí” nhưng là nghịch lí của tình yêu, của yêu thương, là con đường ngược chật, là cánh cửa hẹp. Con đường chật và cánh cửa hẹp là như thế này:
Trước những phát triển như vũ bão của khoa học công nghệ, người ta đang chạy đua theo “sức mạnh quyền lực” thì những người đi tu lại chọn con đường chật là dấn thân để ra khỏi bản thân để sống và trở nên nhỏ bé nơi tâm hồn: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.” (Mt 5,3)
Xã hội ngày nay ghi đậm dấu ấn chủ nghĩa cá nhân, nơi mà người ta đang đề cao “vai trò cá nhân”, “cái gì đó là tôi...” để khẳng định mình thì những người đi tu lại chọn cánh cửa hẹp để bước qua là cho đi bản thân để yêu thương trọn vẹn: “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình.” (Ga 15,13)
Trong xã hội hiện đại, con người có xu hướng thiện trọng vật chất thì những người đi tu lại chọn nẻo đường dấn thân bám sát Chúa Giêsu để “cho đi”, cho đi để biết yêu thực sự một ai đó và sống với tâm tình phục vụ: “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.” (Mt 20,28)
Xã hội phát triển, vật chất đi lên, con người đang lao vào vòng xoáy của vật chất mà xem nhẹ giá trị đạo đức. Chính những điều đó đang phá hủy đời sống nội tâm, đời sống khiết tịnh con người. Nhìn chung, đời sống tinh thần con người ngày càng đi xuống thì những người đi tu lại chọn một lối sống theo sát Chúa Giêsu bằng cách ra khỏi bản thân để sống cho người khác, giúp người khác sống và tốt hơn: “Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ. Kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá huỷ. Phần tôi, tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào.” (Ga 10,9-10)
Con người ngày nay thích được người khác tôn vinh, người ta đang chạy theo căn bệnh “thần tượng” thì những người đi tu lại chọn nẻo đường dấn thân theo gương Chúa Giêsu để chia sẻ và sống với thái độ khiêm nhường: “Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường.”(Mt 11,29) và trở nên nhỏ bé nơi tâm hồn: “Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.” (Mt 5,8)
Thời buổi ngày nay, người ta thích cái thực, phải rờ tận tay, phải xem tận mắt. Đừng nói lí thuyết xuông nhưng hãy làm để chứng minh điều mình nói, đó là một thách đố không nhỏ trong đời tu! Nhìn vào đời tu, đối diện với lòng mình, chúng ta phải thừa nhân rằng nhiều lúc, chúng ta chỉ bước đi theo Chúa trên nền tảng lí thuyết thôi, chúng ta nhận ra bản thân còn nhiếu bất toàn nhưng chúng ta chưa thực sự cố gắng sửa đổi. Chúng ta nhiều khi chưa dám đi vào con đường chật và bước qua cánh của hẹp.
Đường sẽ dẫn người đi tới đích điểm. Cửa sẽ mở ra để ta có tầm nhìn mới, bắt gặp điều gi mới. Chính con đường chật đó sẽ dẫn ta đến với Chúa, đến với tha nhân. Chính cánh cửa hẹp đó sẽ cho ta cảm được, thấy được Chúa và tha nhân.
Đi trên con đường chật, chúng ta phải chấp nhận “đổ máu”. Bước qua cánh cửa hẹp, chúng ta phải bằng lòng “cho đi”. Chính cánh cửa hẹp và con đường chật mới dẫn ta đến sự sống tương quan đích thực với Thiên Chúa và tha nhân. Chính cánh cửa hẹp và con đường chật làm nên một đời tu đúng nghĩa là một “cuộc tử đạo” và gắn bó mật thiết với Chúa Giêsu trên hành trình từ vườn cây dầu đến đỉnh đồi Canvê: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì tôi và vì Tin Mừng, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” (Mc 8,34-35)
Lạy Chúa, xin giúp chúng con nhận ra chính Chúa là con đường để chúng con bước lên, giẫm lên, đạp lên để ta đến đích điểm là sự thật và sự sống. Chính Chúa là cánh cửa mở ra để chúng ta tìm và bắt gặp được mạch sống mở lòng ta, buông bỏ bản thân ra để yêu thương.
Xin cho chúng con biết noi gương, bước đi trên con đường chật và qua cánh hẹp. Xin cho chúng con nhận ra hành trình đời tu là bước theo Chúa, bước theo Chúa để chúng con biết sống đời tu là sống “hành trình tử đạo” là sống một “cuộc vượt qua” giữa đời thường.